TÌNH CẢNH CỦA GIAI CẤP LAO ĐỘNG Ở ANH - MỤC LỤC
TÌNH CẢNH CỦA GIAI CẤP LAO ĐỘNG Ở ANH.
Theo những sự quan sát của bản thân và những nguồn đáng tin cậy ______________
GỬI CÁC GIAI CẤP LAO ĐỘNG ĐẠI BRI-TEN 92
C. Mác và Ph. Ăng-ghen Toàn tập, tập 2, Nxb. Chính trị Quốc gia – Sự thật, Hà Nội, 1995. | Nguyên bản tiếng Đức | Bản dịch tiếng Anh | Bản dịch tiếng Pháp.
Hỡi những người lao động! Tôi xin tặng các bạn tác phẩm này, trong đó tôi cố gắng trình bày cho đồng bào nước Đức tôi một bức tranh trung thực về tình cảnh, về những nỗi đau khổ, và những cuộc đấu tranh, những hy vọng và khao khát của các bạn. Tôi đã sống với các bạn khá lâu để có thể am hiểu tình cảnh của các bạn. Tôi đã để nhiều tâm trí vào việc tìm hiểu tình cảnh ấy, tôi đã nghiên cứu nhiều tài liệu khác nhau, tài liệu chính thức lẫn tài liệu không chính thức, trong chừng mực tôi có thể tìm kiếm được, nhưng tôi nghĩ những tài liệu đó vẫn chưa đủ. Tôi tìm kiếm một cái gì hơn là sự hiểu biết trừu tượng về chủ đề đó, tôi muốn mắt thấy các bạn trong nhà các bạn, muốn quan sát cuộc sống hàng ngày của các bạn, muốn nói chuyện với các bạn về tình cảnh của các bạn, về những thiếu thốn của các bạn, muốn được chứng kiến những cuộc đấu tranh của các bạn chống quyền lực chính trị và xã hội của những kẻ áp bức các bạn. Tôi đã làm như thế. Tôi đã dứt bỏ sự xã giao với giai cấp tư sản, dứt bỏ những bữa tiệc, những cốc rượu poóc-tô và sâm-banh của họ, và tôi đã dành thì giờ rỗi rãi hầu như chỉ để giao du với những người lao động bình thường; tôi vừa sung sướng vừa tự hào vì đã làm như vậy. Sung sướng bởi vì như vậy là tôi đã được dùng khá nhiều thì giờ một cách bổ ích để tìm hiểu cuộc sống thực tế, những thì giờ này nếu không thế thì đều bị lãng phí vào những câu chuyện gẫu trong phòng khách và vào những lễ nghi phiền toái; tự hào, bởi vì nhờ đó tôi có thể đền bù xứng đáng một giai cấp bị áp bức và bị phỉ báng của những người, mặc dầu có rất nhiều thiếu sót và rất nhiều những bất lợi trong hoàn cảnh của họ, vẫn đáng cho mọi người phải kính trọng, có lẽ trừ giới lái buôn Anh; còn tự hào bởi vì nhờ đó tôi đã có khả năng bênh vực nhân dân Anh khỏi sự khinh miệt ngày một tăng của những người trên lục địa, hậu quả tất nhiên của chính sách và của toàn bộ hành vi ích kỷ một cách trắng trợn của giai cấp tư sản đang thống trị ở nước các bạn. Đồng thời, vì có nhiều cơ hội để quan sát giai cấp tư sản là kẻ thù của các bạn, tôi đã nhanh chóng khẳng định rằng các bạn có lý, hoàn toàn có lý khi các bạn không mảy may mong chờ họ giúp đỡ bất cứ một điều gì. Lợi ích của họ hoàn toàn trái ngược với lợi ích của các bạn, mặc dù họ luôn luôn cố gắng chứng minh ngược lại và cố làm cho các bạn tin là họ thật tình thông cảm với số phận của các bạn. Hành động của họ đã bác bỏ lời nói của họ. Tôi hy vọng rằng tôi đã thu thập thừa chứng cớ chứng minh rằng, dù cho trên lời nói giai cấp tư sản có quả quyết thế nào chăng nữa, trong thực tế họ không có mục đích nào khác là làm giàu bằng lao động của các bạn chừng nào họ còn có thể bán được sản phẩm của lao động ấy, và một khi mà cái lối buôn bán người gián tiếp ấy không còn mang lại lợi nhuận cho họ nữa thì họ lập tức bỏ mặc các bạn chết đói. Họ đã làm gì để chứng tỏ trên thực tế họ có cảm tình với các bạn như họ đã trịnh trọng tuyên bố? Họ đã bao giờ quan tâm hẳn hoi đến yêu sách của các bạn? Họ đã làm được gì khác ngoài việc trả tiền phí tổn cho độ nửa tá tiểu ban điều tra mà những tập báo cáo dày cộp bị vĩnh viễn bỏ quên trong mớ giấy lộn, ở các ngăn tủ hồ sơ của Bộ nội vụ? Họ đã bao giờ nghĩ đến cái việc dùng những tập Sách xanh đang mục nát ấy để soạn ra dù chỉ là một quyển sách đáng đọc, trong đó mọi người có thể dễ dàng tìm thấy được chút ít tài liệu về tình cảnh của đại đa số "người Bri-ten bẩm sinh tự do"? Dĩ nhiên là không họ không làm như thế; đó là những điều mà họ không ưa nói đến. Họ đã trao cho một người nước ngoài làm cái việc báo cáo cho thế giới văn minh biết cái tình cảnh nhục nhã mà các bạn buộc phải sống. Tôi hy vọng rằng đó chỉ là người nước ngoài đối với họ, chứ không phải đối với các bạn. Tiếng Anh của tôi có thể là không được thành thạo, nhưng tôi hy vọng rằng các bạn sẽ thấy nó là tiếng hiểu được đối với các bạn. Tiện đây cũng xin nói rằng chưa bao giờ có một người lao động nào ở Anh cũng như ở nước Pháp coi tôi là một người nước ngoài. Tôi rất sung sướng nhận thấy các bạn đã thoát khỏi những thành kiến dân tộc và tự kiêu dân tộc, những tình cảm tai hại đó rút cục chỉ là tính ích kỷ trên quy mô lớn [wholesale selfishness]. Tôi đã nhận thấy rằng các bạn đồng tình với bất cứ ai thật tâm đem sức mình phục vụ sự tiến bộ của loài người, dù họ có là người Anh hay không; rằng các bạn khâm phục mọi điều cao cả và tốt lành, dù điều đó có sản sinh trên quê hương các bạn hay không. Tôi đã tin chắc rằng các bạn không phải chỉ đơn thuần là những người công dân Anh, thành viên của một dân tộc biệt lập, các bạn là những người, những thành viên của đại gia đình chung nhận thức được rằng lợi ích của mình và lợi ích của toàn thể loài người là một. Và coi các bạn là những thành viên của cái gia đình loài người "thống nhất và không thể chia cắt được" đó, những con người theo nghĩa cao cả nhất của từ này, bản thân tôi cũng như nhiều người khác trên lục địa, chúng tôi chào mừng những tiến bộ của các bạn về mọi phương diện và chúc các bạn nhanh chóng thành công. Các bạn hãy tiến lên, như các bạn đã làm từ trước tới nay! Còn phải trải qua rất nhiều thử thách; hãy vững lòng, hãy dũng cảm, các bạn chắc chắc sẽ thành công; trên bước đường tiến tới của các bạn, mỗi bước đều phục vụ sự nghiệp chung của chúng ta, sự nghiệp của cả loài người! Bác-mên (miền Ranh thuộc Phổ). 15 tháng Ba 1845 Phri-đrích Ăng-ghen
92 Ăng-ghen viết bài "Gửi các giai cấp lao động Đại Bri-ten" bằng tiếng Anh với ý định xuất bản thành một tập riêng và phân phát cho một số lãnh tụ các chính đảng ở Anh, một số nhà văn và nghị sĩ. Trong các lần xuất bản bằng tiếng Đức cuốn "Tình cảnh của giai cấp lao động ở Anh" năm 1845 và 1892 đều có đăng bài này bằng tiếng Anh, trong các lần xuất bản ở Mỹ (1887) và ở Anh (1892) đều không có bài này. |
Ý KIẾN BẠN ĐỌC